Một câu chuyện cảm cồn về người anh trai và em gái, nói lên tình yêu thiêng liêng của gia đình, tình cảm bằng hữu ruột thịt không có gì thay thế sửa chữa được.

Bạn đang xem: Anh trai và em gái

Năm cô 6 tuổi, cha mẹ cô tắt hơi vì tai nạn đáng tiếc ô tô trong lượt về quê đám giỗ và thắp hương cho các cụ nội.

6 tuổi, độ tuổi chưa biét gì yêu cầu chưa thể gọi hết gần như chuyện đang xẩy ra trong gia đình, cả ngày cô chỉ biết khóc vì bố mẹ không tảo về.

Cô còn một người thân trong gia đình duy duy nhất là anh trai tên Nam, chỉ vừa 14 tuổi, dáng người to cao như thể bố. Cậu không khóc khi cha mẹ mất, không gào thét gì mà chỉ ôm chặt em gái vào lòng cho đến khi thiếp đi.

Cả ngày cô phần đông đi theo sau anh trai cơ mà hỏi phụ huynh đâu xuất xắc đòi bố, đòi mẹ; cô không thích ăn những món ăn lúc mặn chát hay nạp năng lượng cơm nửa sống nửa chín của anh trai nấu, cũng không thích hợp mặc bộ đồ nhăn rúm vị anh trai giặt,…

Kể từ thời gian cô biết ý thức và biết rõ rằng bố mẹ sẽ mãi mãi không về, cô ban đầu dựa dẫm vào anh trai vị sợ anh lại bỏ cô nhưng mà đi

Đêm hôm đó, trời đã về khuya, nhưng cô không chịu ngủ nhưng ngồi dậy kéo anh trai cùng hét to: “Em muốn gặp bố, em muốn gặp gỡ mẹ!”.


Cô kéo anh trai dậy và gào to lớn “Em muốn gặp gỡ bố, em muốn chạm mặt mẹ”


Bỗng nhiên, nam giới kéo cô từ trong chăn ra, nhìn em gái và hai tay nạm lấy song vai bé nhỏ tuổi của cô, cậu nói:

“Bố chị em mất rồi, đừng có tìm nữa, phụ huynh đều không hề nữa, họ vẫn không quay về nữa đâu!”.

Giọng nói của fan anh trai vang lên siêu to vào căn phòng nhỏ hẹp khiến cô phải yên lặng vì sợ hãi. Sau đó, trong lao động trí óc non nơt của cô từ từ hiểu được phụ huynh cô mãi mãi không xoay về, cô gọi được trên thế giới này chỉ với anh trai là người thân trong gia đình duy duy nhất của mình.

Nam úp mặt xuống giường với khóc thiệt to, đó là lần trước tiên cô bắt gặp anh trai khóc tính từ lúc ngày cha mẹ mất.

Cô bé xíu nhẹ nhàng cúi cong người xuống rồi nằm trên lưng anh trai, cô dùng 2 tay bé nhỏ dại của mình bao bọc lấy anh, cảm giác ấm áp như ôm bố mẹ vậy.

Kể trường đoản cú đó, cô ban đầu dựa dẫm vào Nam hệt như trước cơ từng dựa vào bố mẹ: lúc đi học, cô đòi anh chở đi; tan học, anh trai cần đến đón cô.

Trường của cô phương pháp nhà khá xa, mỗi buổi sáng Nam hầu hết đạp xe pháo chở cô đến trường, cho nơi tín đồ Nam mướt cả mồ hôi. Ngồi trên xe, cô thay thật chặt lấy vạt áo của anh, cô cũng không khóc đòi bố mẹ như trước nữa. Kể từ thời điểm hiểu ra rằng cha mẹ mãi mãi không quay về nữa, cô chưa từng nói cùng với anh rằng trong lòng cô luôn bao trùm một nỗi lo ngại và hại rằng một ngày làm sao đó, người anh trai – người thân trong gia đình duy nhất trong mái ấm gia đình này cũng trở nên rời xa cô.

Cảm giác lo lắng và mất phương hướng đó của trẻ con khiến một đứa nhỏ nhắn 6 tuổi trở bắt buộc ngoan ngoãn, nghe lời mang lại lạ. Cố kỉnh rồi, gồm mơ cô cũng không tưởng tượng được rằng sau cùng anh trai vẫn vứt rơi cô.

Hôm đó là 1 trong ngày vào cuối tuần đẹp trời, bắt đầu sáng nhanh chóng tinh mơ, phái mạnh đã bắt buộc mất hơn nửa tiếng đồng hồ chăm chút buộc mang lại cô hai bím tóc, mặc mang lại cô bộ váy thiệt đẹp mà cô chần chờ anh sở hữu cho cô từ khi nào, kế tiếp cô được anh trai dẫn đi công viên chơi rất nhiều trò, ăn không hề ít món, cho tới khi mệt mỏi lử cùng ngủ say trên sườn lưng anh.


Nam dắt cô nhỏ bé đi nghịch công viên cho đến khi cô bé xíu mệt lử cùng ngủ say trên sườn lưng anh

Sáng hôm sau thời điểm tỉnh dậy, cô thấy mình nằm bên trên giường trong phòng khác còn anh trai thì ko thấy đâu nữa.

Cô nhỏ nhắn hốt hoảng chạy đi kiếm anh, sau đó một bạn hàng xóm nhưng cô điện thoại tư vấn là “thím” nói với cô rằng anh trai cô đi làm thuê rồi với từ nay về sau, cô đang sống thuộc với mái ấm gia đình họ. Tuy vậy cô bé xíu biết, chú thím là bạn thân thiết của cha mẹ mình nhưng cảm xúc bị anh trai bỏ rơi lúc này còn tuyệt vọng, đau khổ hơn khi bố mẹ rời đi. Là anh trai đã bỏ rơi cô, anh trai không phải cô nữa.

Sau lúc biết anh trai cũng quăng quật cô đi với không về như bố mẹ, cô nhanh chóng thích nghi với cuộc sống đời thường mới, cuộc sống có nhiều sự rứa đổi. Sự yêu thích nghi hối hả đó mãi đến khi lớn lên, cô nhận thấy rằng đó chính là một vẻ bên ngoài để quên đi đau thương.

Cô chủ động học thao tác nhà, trường đoản cú biết giặt áo xống và chăm sóc cho phiên bản thân, cô biết đây chưa hẳn là nhà mình, họ chưa phải người thân của mình nên cô không từ từ không còn lệ thuộc vào ai nữa. Kể từ thời điểm anh trai quăng quật đi, cô hòan toàn không đủ quyền được nũng nịu, đòi được yêu thương chiều. Cô cũng đều có một bạn anh trai nữa, fan đó hơn cô một tuổi, rất đậm cá tính và nhiều lúc còn ăn hiếp cô.

Cũng may là cha mẹ nuôi vô cùng thương cô, mỗi năm họ hầu như mua áo quần mới cho cô, có món ăn ngon cũng luôn để phần. Cảm xúc cô đối với cha mẹ nuôi, gồm yêu thương, dẫu vậy sự cảm kích, ơn nghĩa lại là phần nhiều.

Năm cô 11 tuổi, thời gian đó cô đã học lớp 4, một trong những buổi tối nọ, cô vẫn giúp mẹ vá lại mẫu áo, bỗng chị em nuôi nói:

“Mấy năm nay, bé không nhớ anh phái mạnh sao? thời điểm đó, nó còn bé, sao bao gồm thể quan tâm cho bé được?”

Cô im lặng không nói, đúng vậy, cô ko nhớ anh trai, bắt đầu nghĩ cho cô sẽ thấy hận, chính vì như thế cô không thích nghĩ. Cô nói với mẹ: “Mẹ à, đừng nhắc tới anh nhỏ nữa”.

Mẹ nuôi thở dài, dường như trong lòng vẫn còn gì đó muốn nói tuy vậy cô đã đi được về chống mất.


Nỗi hận vẫn còn trong tâm địa cô bé nhỏ và cô bắt buộc nào tha thứ đến anh mình

Chính xác, cô hận anh, cô không hại khổ khi theo anh, ko được tới trường thì bao gồm gì khiếp sợ đâu, cô đã theo anh đi tìm cơm vậy. Cơ mà anh sẽ đập chảy mộng tưởng của cô, đã làm mất đi đi chỗ tựa của người thân duy nhất, đó chính là sự bài trừ triệt để, không còn lại điều gì cả. Vì chưng thế, cô quan yếu tha thứ mang đến anh trai mình.

Xem thêm: Gp Hệ Sinh Dục Nữ Flashcards, Giải Phẫu Hệ Sinh Dục Ở Người

Năm 16 tuổi, thành tích học tâp đứng đầu toàn trường góp cô thi đỗ vào trường cung cấp ba, fan anh lớn hơn cô một tuổi sẽ học lớp 11.

Một năm sau, khi fan anh đó đang sẵn sàng tốt nghiệp cấp ba, bố nuôi nghỉ việc, ông mướn một cửa ngõ hàng nhỏ ở chợ để phân phối rau. Về tối hôm đó, sẽ ngồi học tập cô khát nước buộc phải đi ra phòng tiếp khách uống thì tình cờ nghe được cuộc chuyện trò bên chống của bố mẹ. Anh trai nuôi nói với người mẹ rằng: “Mẹ, con không biết, dù rứa nào đi nữa bé cũng nên học Đại học”.

“Không được, dòng Mai học giỏi hơn con, nó có tác dụng thi đỗ Đại học”. Ngôn ngữ của tía nuôi nhỏ nhẹ tuy vậy rất quyết đoán.

“Lấy đâu ra tiền mà nuôi hai đưa ăn uống học cùng một lúc chứ?” bà bầu nuôi nói.

Nghe mang đến đó, cô vội trở lại phòng, cô không muốn nghe gì nữa. Lúc đó, cô quyết định khiến cho anh trai học Đại học, còn cô, học xong cấp ba, cô sẽ đi tìm kiếm việc. Do từ khi anh trai vứt cô nhưng mà đi, bố mẹ nuôi đã mang đến cô quá nhiều, cô không muốn thêm gánh nặng đến họ nữa.

Đáng nuối tiếc là anh trai nuôi của cô thi không đỗ và tía nuôi cô vẫn kiên quyết rằng cô yêu cầu vào Đại học.

Cô vẫn kiên quyết: “Con không thi đâu, con đưa ra quyết định rồi!”.

Tranh luận hồi lâu ko được, chị em nuôi cô tự trong phòng bếp nói vọng ra: “Mai à, con bắt buộc phải thi vào Đại học. Con bao gồm biết không, anh trai con đã gửi đủ số tiền ngân sách học phí cho con rồi buộc phải con tốt nhất định đề nghị học Đại học, đừng phụ lòng nó, nó không dễ ợt gì…”.

Cô ngẩn người.

11 năm sau, lần trước tiên cô lại tìm đến hồi ức của anh ý trai mình.

Bố mẹ nuôi nói với cô: “Năm đó, anh trai con biết một đứa trẻ em 14 tuổi như nó không có công dụng để nuôi em gái nên nó mới quyết định ra ngoài đi làm việc kiếm cơm, còn gửi bé lại cho cha mẹ. Nó bán nhà và gửi hết số tiền đó cho bố mẹ bởi nó tin rằng cha mẹ sẽ âu yếm tốt mang đến con. Buổi sớm sớm hôm đó, trước khi rời đi, anh bé ôm nhỏ đang ngủ say trong tâm đưa cho bà bầu bế, sau đó nhìn bé và hẹn rằng: “Thím à, nhỏ nhất định sẽ về đón em con, mong thím chăm sóc tốt mang đến nó…”.

“Từ khi con bước đầu lên lớp 4, hàng tháng nó phần đông gửi tiền về cho mẹ, cha mẹ cũng tích lũy lại cho nó. Là cha mẹ vô dụng, các năm qua luôn để con nên chịu ấm ức…” bố mẹ nuôi nghẹn lòng ko nói đề xuất lời, họ chũm lấy tay cô với khóc.

Vậy những năm qua anh ấy đi đâu, sống như vậy nào?…Hàng loạt thắc mắc hiện lên trong đầu, hoá ra anh trai trước đó chưa từng bỏ rơi cô, anh trai vẫn luôn yêu cô nhưng bằng phương pháp mà mấy năm qua cô ko thể lý giải được.

“Thế lý do anh lại không trở về viếng thăm mình chứ, chưa hẳn anh đang hứa sẽ trở về viếng thăm mình rồi ư?…”.

Số tiền nhờ cất hộ từ sài gòn về, bên ngoài phong so bì không ghi địa chỉ cửa hàng cụ thể, cô hạ quyết trọng tâm nhất định phải vào tp sài thành tìm anh.

Một năm sau, cô thi đỗ với vào sài thành học tập, cô vẫn không khỏi nghĩ đến việc tìm kiếm anh trai, mặc dù vậy giữa đất thành phố sài thành rộng mập như thế, đi tìm kiếm một fan quả như thể mò kim lòng bể.

Tốt nghiệp xong, cô làm việc lại tp sài thành và thao tác ở đó, cũng là để kiếm tìm anh trai luôn. Vào thời gian cô gần như là tuyệt vọng, tự nhiên cô bắt gặp một bức hình ảnh trên mạng: “Trước một quầy báo nhỏ, gồm một chàng trai người tí hon gò tí hon yếu, bị mất một tay vẫn sửa xe cộ đạp…” Khi nhìn thấy dòng chữ đề tên Nam, cô hoa mắt, fan đó chẳng yêu cầu là anh trai mình sao? Đúng rồi, là anh ấy.

Cô xem tiếp: “Năm 19 tuổi, fan thanh niên làm việc ở một công trường thi công xây dựng, trong những khi đang thao tác thì do chạm mặt sự ráng về thứ móc cần anh ta đã trở nên mất đi một cánh tay, từ kia anh long dong phiêu bạt mọi nơi, có tác dụng đủ nghề để mưu sinh: nhặt phế truất thải, đi chào bán báo, phân phát tờ rơi,…Và 3 năm trước, anh ta mở một quầy báo bé dại vừa bán báo vừa sửa xe đạp. Động lực duy nhất để anh sống sáng sủa như thế đó là cô em gái…”.


Khi cô xuất hiện trước quầy báo, anh trai cô đang bận bịu với các bước sửa xe đạp, mặc dù mất một tay nhưng động tác của anh ý vô cùng nhanh nhẹn cùng điêu luyện. Cô lặng đi một phút với nhẹ nhàng bước lại gần, nước đôi mắt cô rơi xuống lã chã, trước đôi mắt cô chính là người anh mà lại cô từng hận vì chưng đã bỏ rơi cô, chính là người thân thương cô nhất, bỏ mặc tất cả nhằm lo mang lại cô một cuộc sống thường ngày đầy đủ.

“Cô gái, cô…” Anh kinh ngạc khi bắt gặp cô, cô khóc nức nở với ngồi xuống nhẹ nhàng đem khăn lau mồ hôi cho anh.

“Anh à, em là Mai đây!…”

Cô cấp vàng ôm siết lấy anh, vẫn lâu lắm rồi cô ko được ôm anh như vậy, xúc cảm đó vẫn ấm áp như hồi bé, cảm xúc được an toàn, được yêu thương chiều…

Tình cảm gia đình luôn thiêng liêng như vậy, nó luôn là điểm dựa để ta to lên, luôn luôn là cồn lực để ta cách tiếp, dù người thân trong gia đình có làm những gì thì hãy luôn nhớ rằng, toàn bộ đều vày những người mà người ta thương yêu nhưng thôi!.