Chạy đi bà bé ơi! tất cả thằng điên vừa trốn trại kìa!". Giờ đồng hồ kêu kinh hoàng lan truyền rất cấp tốc trong dãy nhà tập thể. Già trẻ con lớn nhỏ bé rầm rập chạy về, thế thủ trong mỗi pháo đài.

Bạn đang xem: Chiếc áo màu thiên thanh


Bố tôi chẹn cửa chính bởi một thanh mộc lớn. Mấy mẹ tôi ra lực kéo hai cánh cửa sổ, móc chặt vào khuy sắt. Vừa kết thúc việc thì cửa thiết yếu bị sút rầm rầm. Ba tôi đứng ngay lập tức sau cửa, tay chũm chặt chiếc chày giã cua, chuẩn bị sẵn sàng xung trận. Bọn trẻ con công ty chúng tôi nép vào góc nhà, run bựa bật. Nhưng mà rồi cánh cửa hoàn thành rung, người điên đã bỏ đi. Loáng một cái, bên nhà bà Côi vọng báo cáo hét thất thanh. Tía tôi hé cửa, chú ý ra ngoài. Mấy chú bảo đảm của trại điên, khoác áo blu trắng, tay cố gắng cuộn dây, chạy ngang qua. Công ty chúng tôi xúm lại, tranh nhau ngó nghiêng qua khe cửa. Kìa, thằng điên đã biết thành trói gô lại dẫn về trại. Cả nhà tôi ùa sang chống bà Côi. Bà vậy bế đứa cháu bắt đầu hai mon tuổi trường đoản cú trong chiếc chậu nhôm ra, vừa khóc vừa đề cập lể:- Khổ thân con cháu tôi! Nó bị thằng điên giằng lấy, bỏ vô thau bỏ lên trên bếp than... Thằng Nhỡ giãy giụa, khóc ngằn ngặt. Tía tôi bao phủ lấy thằng nhỏ xíu lật ngang lật ngửa, rồi bảo:- May mà không bị phỏng. Nó hại quá đấy thôi. Bà Côi nhất thời yên chổ chính giữa vì ba tôi là bác sĩ khoa Nhi của bệnh viện tỉnh. Bà ôm thằng Nhỡ, à ơi nựng nó, giọng vẫn còn khản đặc:- Ờ, ờ, nín đi cháu! nhờ vào trời thằng điên bị bắt ngay, không thì cháu tôi chỉ bao gồm nước chết... Bao quanh chúng tôi, mọi fan đã kịp xúm lại, bàn tán ồn ào. Tía tôi xua công ty chúng tôi về đi học, rồi ông vội đánh đấm xe mang đến cơ quan.

Khi đã to lên thành một thiếu thốn nữ, tôi vẫn không sao quên được trái đất của những người điên. Bọn họ bị nhốt trong trại, biện pháp khu tập thể bệnh viện chỉ chừng vài trăm mét. Lũ chúng ta tôi hay lẻn sang mặt ấy, khi fan lớn đi làm. Trại được rào dây thép gai, từng phòng giam như một xà lim bé dại khoảng bốn, năm mét vuông, nhốt một sinh linh điên dại. Cửa ngõ phòng lắp song sắt. Chúng tôi vẫn có thể quan giáp được toàn thể những gì diễn ra phía trong hàng nhà ngoảnh phương diện ra bến bãi cỏ. Kỳ lạ cái ở chỗ này toàn là ông điên, chẳng gồm bà điên nào! giỏi là bọn họ bị nhốt riêng rẽ ở hàng nhà bên phía trong nhỉ? đàn trẻ con công ty chúng tôi cứ túm vào nhau, xì xào bàn tán.

Tôi thuộc cậu em trai lò dò lần đi, đôi mắt trước đôi mắt sau lấm la lấm lét. Chính vì nếu ko may, rất có thể sẽ dìm ngay một mẩu gạch đổ vỡ hay cả một viên phân từ bỏ trong cất cánh vèo ra. Những đứa đã trở nên như thế. Chúng luôn luôn miệng cảnh báo tôi. Nhưng sau cùng tính hiếu kỳ đã thắng. Tôi bắt gặp một ông điên ngồi thẫn thờ, trên fan không một mảnh vải, sẽ dùng mẫu que nhỏ chọc chọc vào tổ kiến lửa ở hốc tường. Lúc bị cả bầy kiến bò lên đốt, ông ta cào cấu lia lịa, la hét ầm ĩ. Mấy dãy trại giam mau chóng nổi lên hồ hết tiếng rú chói óc, sởn domain authority gà. Tôi vội dắt cậu em trai vứt chạy khỏi cái nơi đáng hãi đó. Sau lần ấy, ai rủ thế nào, tôi cũng ko dám quay trở về đấy nữa.

Những thời điểm không sang trọng trại điên, bọn trẻ cửa hàng chúng tôi lại rủ nhau đi nhặt hoa đại rụng. Hoa đại màu quà nhạt, cánh hoa viền white thơm ngát. Dẫu đang rơi xuống đất, hoa đại vẫn khôn xiết thơm. Cánh hoa tươi nguyên như lúc còn đậu bên trên cành. Tôi thường được sử dụng chỉ xâu lại từng vòng, treo quanh cổ. Trong hương thơm hoa đại, tôi thường xuyên nằm lăn bên trên thảm lá rụng, thả bản thân vào quả đât mộng mơ. Ở đó không có những fan điên tự hành hạ mình với làm người khác ngơm ngớp lo sợ. Chỉ bao hàm cô tiên xinh tuyệt đẹp trần múa hát vào muôn sắc hoa tươi. Tôi chú ý lên trời, ngắm blue color nhưng nhức mà người mẹ tôi vẫn gọi là color thiên thanh, lòng hy vọng có một ngày mình được mặc dòng áo da trời tuyệt đối ấy.

Đang tha hồ tưởng tượng, tôi chợt thấy lũ các bạn túa ra như bè phái ong vỡ tổ. Bất giác tôi nhỏm dậy, bàng hoàng. Cách chúng tôi chỉ chục cách chân, một thanh niên vạm đổ vỡ - một bạn điên - trên thân thể anh ta không tồn tại lấy một miếng vải, với từ chỗ kín đáo trên người anh một vật gì đấy nhô ra, căng cứng. Shop chúng tôi đứng lặng, cảm xúc bối rối. Fan điên ko tỏ ra hung dữ, ngược lại anh ta còn nhìn công ty chúng tôi với cặp mắt âu yếm, long lanh...- Chạy đi tụi ngươi ơi! Thằng điên đó!Một chú nhóc chợt bừng tỉnh, hét lên. Cửa hàng chúng tôi co giò chạy. Ko nghe tiếng chân xua đuổi theo, tôi hốt nhiên ngoảnh lại nhìn. Bạn điên nằm vật ra kho bãi cỏ dưới nơi bắt đầu cây đại, vơ mang vòng hoa tôi tấn công rơi, khóa lên mặt mình và khóc rưng rức. Lạ lẫm, cả bọn dừng lại, sững ra nhìn. Tất cả đứa còn nghịch ngợm, toá vòng hoa bên trên cổ, ném vào người điên. Thừa nhận ra chúng tôi đang quan gần kề mình, anh ta chồm dậy, xua đuổi theo. Chúng tôi vắt chân lên cổ, chạy cung cấp sống phân phối chết. Về đến nhà, tôi vẫn còn đó run. Theo tay tôi chỉ, người mẹ nhìn ra. Bóng bạn điên lướt qua khung cửa. Chị em tôi nhìn lảng đi, lẩm nhẩm: "Người ấy điên tình!".- Điên tình là sao hả mẹ? - Là điên vì tình. Khủng lên rồi con sẽ hiểu.Mẹ tôi bảo rồi liên tục đan chiếc áo len ấm màu thiên thanh. Tôi không chịu thôi, lại giật gấu áo mẹ:- Sao chỗ nào ra lắm người điên vậy mẹ?- Ừ. Nhiều người dân bị trời hành, tội nghiệp vậy kia con.Tôi thấy mọi bài toán càng rối như canh hẹ qua cách lý giải của mẹ. ở trên bội nghịch gỗ, tôi nghịch cuộn len, hết tháo ra lại cuốn vào, nhưng bà mẹ tôi chẳng nói năng gì, vẫn thoăn thoắt đan. Nét mặt chị em thật muộn phiền. Trong thâm tâm tôi bỗng nhiên dâng lên một nỗi ảm đạm vô cớ...

Xem thêm: Mắt Kính 2 Tròng Của Nhật Bản Nhìn Xa Và Gần, Kính 2 Tròng Và Kính Đa Tròng Khác Nhau Như Nào

Sau ngày cha mẹ ly hôn, bà mẹ tôi dường như trở thành một người khác. Bà mẹ hay cáu gắt, la hét mọi khi không hài lòng. Tôi không bao giờ còn thấy lại hình hình ảnh dịu dàng của bà bầu ngồi đan len mặt cửa sổ. Bà bầu vật vã, mếu máo hằng đêm và sau cùng phải nghỉ vấn đề vì suy nhược thần kinh.

Trong cảnh túng thiếu thiếu, bà bầu tôi càng áp lực hơn. Tôi phải bỏ học đi làm việc để chuyên nuôi mẹ. Nhưng hình như mẹ chẳng lúc nào thanh thản. Luôn luôn có nguyên nhân để người mẹ tự hành hạ và quấy rầy mình và làm tôi ngơm ngớp lo sợ. Bà mẹ cũng điên vày tình ư? Một câu hỏi khủng gớm vang lên trong đầu tôi. Nghĩ đến người con trai điên tình nồng nỗng chạy ko kể đường, tôi mời chưng sĩ đến. "Không đề nghị bệnh nhân trọng tâm thần nào thì cũng xé quần áo, chạy lang thang. Chỉ cần người ta bị sốc nặng xuất xắc bị ám ảnh bởi điều nào đó không hóa giải nổi, cũng rất có thể đã mắc dịch rồi". Chưng sĩ bảo tôi thế.

Từ ngày ấy, tôi biết thêm nhiều dạng bệnh tinh thần khác nữa. Cô đồng bọn của tôi bao gồm một bạn em trai bị triệu chứng điên tiền. Đang phồng mang trợn mắt như hóa dại nhưng mà hễ tất cả ai cho tiền là thoải mái và tự nhiên nhũn nhặn hẳn. Nhiều khi đang ở im ở lành, nghe ai hứa cho tiền nhưng không nhận được, lại bức bối lên cơn ngay. Điên nhưng cứ như mang vờ, chỉ châm bẩm vun vén. đã đạt được đồng nào thì cả ngày giở ra, đếm đi đếm lại, ko lẫn một xu. Lại được chiếc nết năng viết thư xin tiền, bất kể quen sơ. Xin không được thì dọa cài đặt xăng đốt nhà fan ta. Báo hại con bạn tôi cứ buộc phải vác tập bệnh tật của cậu em đi nài xin từng fan một, xin bọn họ đừng để bụng thù ghét một kẻ điên.

"Những người không ý thức được hậu quả việc làm của chính mình là những người dân điên. Họ chưa phải chịu trọng trách về năng lực hành vi...". Tôi sẽ nghe lý lẽ sư nói do đó trong phiên tòa xét xử một người ba giết con. Quan sát thẳng vào phương diện bị cáo, thấy ánh nhìn gian xảo của hắn cứ liên tục đảo qua liếc lại, tôi đâm ngờ cái cách thức chắc như bắp của mức sử dụng sư. Không ngóng tòa tuyên án, tôi gấp vã ra về vày đã hẹn đi thăm thủ trưởng cũ. Ba tháng trước, ông bị bỗng dưng quỵ, hôm nay mới được mang lại nhà từ cơ sở y tế tâm thần. Tôi không nhầm đâu. Đúng là trường đoản cú khoa tâm thần về đấy. Nghe bảo ông bị bệnh tự kỷ ám thị. Một thời gian trước đây, ông đã kín đáo điều chỉnh lại lý lịch, hạ tuổi mình xuống tía năm. Tuy nhiên cậu phó tổng giám đốc trẻ biết chuyện, lén đi gặp tổ chức cấp cho trên khai báo. Thủ trưởng phòng ban tôi đang rung đùi trường đoản cú đắc thì đùng một cái, ông nhận được quyết định về hưu, không thể được báo trước. Kẻ sửa chữa thay thế ông lại đó là cậu phó giám đốc tinh tướng, năng nổ kia. Đọc kết thúc tờ quyết định về hưu được trao tự tay trợ thủ xuất sắc đẹp của mình, ông vấp ngã lăn ra, cấm khẩu. Được đưa vào khám đa khoa cấp cứu giúp kịp thời, ông thoát chết nhưng bị liệt nửa người, phải ngồi xe pháo lăn. Tỉnh cơn hôn mê, ông trở yêu cầu lẩn thẩn, cả ngày lẩm nhẩm thương hiệu thủ trưởng bắt đầu của ban ngành tôi với nghiến răng kèn kẹt.